12/23/09, 10:20 AM
Lok
Thực ra đây là một trong những ngày vô nghĩa với cuộc đời tớ, cho đến khi những lời chúc sưởi ấm và thay đổi nó. Vì thế biết đâu những gì của tớ lại có thể thay đổi, và sưởi ấm của ấy 😃
Thu Hằng thân mến,
Ấy luôn đối xử thật tốt với tớ. Và những gì ấy làm luôn khiến tớ thật vui cũng như cảm thấy mọi thứ vô cùng tuyệt vời.
Ấy thật tuyệt vời.
Và tớ không muốn nhìn thấy ấy phải buồn, hay phiền. Dù biết rằng đấy là điều không thể.
Vậy hãy cố gắng lên nhé, mọi thứ sẽ luôn tốt đẹp với ấy. Hãy vui vẻ, ít nhất là trong ngày này.
Giáng sinh vui vẻ >:D<
Attachment Unavailable
4/22/10, 1:13 PM
Lok
Tớ bị đa đoan Thu Hằng ạ.
Nói chung thì Diệu Linh chưa bao giờ khiến tớ cảm thấy tồi tệ, có lẽ vì tớ hiểu -không chín, cũng phải tới bảy tám phần- con người nó. Tớ chưa bao giờ bận tâm hay lan man gì khi chơi với nó cả.
Còn mọi người, hầu hết tớ vẫn chưa thể hiểu được, tất cả khá phức tạp. Nên tớ chỉ cảm thấy thoải mái khi đảm bảo là không nhận được gì từ họ.
Nghe tiêu cực, nhưng thật ra tớ đang sống rất rất tích cực đấy. Tích cực mọi mặt. Nói chung đã là bạn bè thì mình còn ối dịp ý kiến chứ cứ gì cái facebook này. Nhể? :d
THU HẰNG, trước đây ấy đã từng đọc quyển đấy rồi mà. :-ss
Tớ phải đi học bài tiếp đây, hẹn gặp ấy vào một ngày không quá xa. Mong là hôm đấy đừng nắng. ‘___’
Cố lên. 🙂
12/28/10, 2:45 AM
Lok
Chẹp, tớ cảm thấy chán lắm. Hôm qua tớ định kể cho ấy cơ, nhưng sáng nay thì quên mất phải bắt đầu từ đâu rồi. À tớ cũng định thi lại Thu Hằng ạ hé hé. Nhưng mọi người bảo rằng tớ nên thực tế chút đi. Tớ không biết nữa.
1/29/14, 3:15 PM
Thu Hang
Chào bạn Lok! Riết rồi chúng mình cũng (quá) lớn rồi nhỉ. Kể từ ngày đi vườn đào, ấy bảo sẽ không gặp tớ nữa. Liệu có phải?
2/28/14, 5:24 PM
Thu Hang
still here waiting for your talk
>:D<
sometimes my life drops in a dark hole of feeling and I dont know how to get out
all the memories are still in my mind
miss you much, buddy
: )
3/3/14, 6:06 AM
Lok
Thu Hang oi hom nay gap nhau nhe, to cung nho ay lam.
3/3/14, 7:05 AM
Thu Hang
Mung qua, cuoi cung ay cung hoi am cho to
Toi nay nhe ban Lok
6h to di lam ve
Voi ca, ay co dung sdt duoi 4224 nua ko?
3/3/14, 6:29 PM
Lok
Thu Hằng ơi tớ mất số đấy lâu rồi. Số tớ là 090xxxxxxx, nhưng tớ ít khi mang phone theo người lắm.
Hôm nay tớ còn bận nữa, tớ định hôm nào đó gặp ấy, sẽ sớm thôi.
Tại dạo này tớ phải đi học thêm, học lại do bỏ học nhiều với đi thực tập nữa. Nhưng yên tâm tớ sẽ gặp ấy sớm nhe he he.
Giờ tớ mới về, mới check facebook mới biết ấy hẹn tối nay.
Chắc giờ ấy ngủ rồi, ngủ ngon nhé.
3/3/14, 8:07 PM
Thu Hang
🙂
to van dung so cu – 097xxxxxxx – nhe
khi nao tien cho ay thi hay bao to
6/5/14, 5:42 AM
Thu Hang
Lok ơi
tớ nghe Kua bảo Lok sắp đi Đức
bao giờ vậy?
bọn mình liệu có thể gặp nhau vài lần trước khi ấy đi không?
8/2/14, 5:37 PM
Thu Hang
8/3/14, 6:33 AM
Thu Hang
Tớ vẫn chờ Lok ạ >:D<
8/24/14, 5:24 PM
Thu Hang
https://www.facebook.com/notes/nguy%E1%BB%85n-thu-h%E1%BA%B1ng/l%E1%BA%AFm-m%E1%BB%93m/251379496646
tớ ngồi đọc lại và bỗng dưng thấy
dù cấp 3 có những điều tớ ko mong muốn, nhưng tớ vẫn nhớ và muốn được trở về vô cùng Lok ạ
lớn lên, đi làm, kiếm tiền, học làm người lớn thấy mình nhỏ bé và ngớ ngẩn vô cùng
tớ thậm chí chỉ muốn trốn chạy cuộc sống người lớn
8/25/14, 3:58 AM
Lok
Hi Thu Hằng,
8/25/14, 4:31 AM
Lok
Mỗi lần nhận được messages của ấy tớ thực sự vui. Điều khiến tớ vui hơn, là việc, tớ ít khi hồi âm không ngăn ấy gửi thêm messages cho tớ. Trước giờ, tớ luôn cảm thấy lo lắng mỗi lần nói chuyện riêng với ấy. Tớ từng lo lắng tới độ trốn tránh mỗi khi cảm thấy bản thân mình chưa được chuẩn bị sẵn sàng. Tất nhiên, so với hồi cấp ba giờ tớ lớn và vững vàng hơn nhiều. Tuy thế mỗi lần muốn nói gì với ấy, tớ lại cần thời gian ngồi một mình để nghe xem mình thực sự muốn nói gì. Những quãng thời gian ngồi một mình trong cuộc sống này nhiều lúc khá hiếm hoi phải không Thu Hằng?
Như tớ nói, điều khiến tớ vui hơn cả là việc tớ ít khi hồi âm không ngăn ấy gửi messages cho tớ. Có niềm tin vào một điều gì đấy là điều khá quan trọng, không biết tớ nói chưa. Lên đại học, tớ gặp không ít chuyện với niềm tin của mình. Tớ đặt niềm tin vào mọi người tớ gặp, mọi chuyện tớ chứng kiến – ít ra thì bất kể ai, bất kể chuyện gì cũng đều được tớ tin tưởng. Rồi tớ gặp rắc rối, người thì lừa tiền, người thì lợi dụng, mọi thứ phức tạp hơn khi mình học cấp ba. Có thời gian tới trường như một cực hình với tớ, chứng kiến những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhưng không thực sự hiểu suy nghĩ ẩn đằng sau là gì. Tớ nghĩ, ai cũng có lúc trải qua giai đoạn này trong cuộc sống. Nhiều người bạn tớ, nói tớ cả tin, rằng phải biết này biết kia. Tớ nghĩ, lớn lên, gặp phải những chuyện như thế, con người ta dần mất niềm tin vào nhau. Vấn đề là tớ thấy ấy vẫn có niềm tin ở tớ. Cho dù tớ hồi âm hay không, ấy vẫn hiểu, vẫn biết rằng tớ ở đâu đó có lắng nghe và luôn muốn lắng nghe ấy.
Sao thì, tớ vẫn dài dòng như thế. Tớ cũng nghĩ như ấy Thu Hằng ạ, rằng cấp ba là một giai đoạn khó khăn. Tớ nhớ có những trưa, tớ đi bộ trên đường Phạm Ngọc Thạch, đoạn mấy hàng cơm, gần chỗ cái cầu cạnh con sông đen, nhìn chăm chăm xuống đá lát đường, không biết mình thực sự muốn gì, cần gì. Tớ nghĩ, cấp ba là quãng thời gian mông lung trước mọi thứ, gia đình, bạn bè, chuyện học tập. Là giai đoạn tớ chững lại để nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai. Cấp ba còn đầy những điều ngu ngốc và điên rồ nữa, nhưng ấy biết đấy, nếu được trở lại, tớ vẫn sẽ thực hiện những điều ấy không hối tiếc.
Tớ từng nghĩ nhiều năm sau này, khi cuộc sống đã ổn định, sẽ có những tối tớ ngồi nghĩ về mình những ngày trẻ. Nghĩ về những điều đã qua, những lời đã nói, những việc đã làm. Cố nhớ ra những thứ đã mất. Mong muốn quay trở lại quãng thời gian đó, để sống lại cảm giác của những ngày đó. Tuy biết điều đấy là không thể, nhưng không có nghĩa tớ sẽ thôi nghĩ về nó. Bằng cách nào đấy, việc ấy giúp tớ nhớ lại mình đã từng là ai, để tớ không đi trật ra khỏi con đường tớ đã chọn, khi gặp phải những khó khăn mới ở hiện tại.
Tớ nhớ những lần thức giấc lúc nửa đêm, nhìn lên trăng trên trời, giữa mây đen kịt, tự hỏi không biết có ai cũng đang nhìn lên trăng như mình lúc này không. Cấp ba là quãng thời gian đơn độc, dễ dàng khiến tớ tự tách mình khỏi mọi người. Những suy nghĩ khi ấy còn chưa chín chắn, không ai dậy tớ rằng đôi khi mọi thứ không rõ ràng là đúng hoặc sai, đừng quá cứng nhắc với mọi chuyện, với bản thân mình.
Nghĩ tới cấp ba, đôi lúc tớ nhớ ra rằng hiện tại cũng đang trôi qua từng chút một. Thậm chí tương lai có những chuyện chưa tới, nhưng tớ đã thấy mình nhớ nó trong một ngày nào đấy sắp tới rồi.
Lok
– YouTube
9/9/14, 9:56 AM
Thu Hang
Lok ơi có phải thứ 2 tới ấy đã bay rồi không?
…
9/10/14, 4:45 PM
Thu Hang
Lok ạ, tớ cũng không hiểu vì sao việc nói chuyện với ấy làm tớ thấy rất dễ chịu. Tớ không biết liệu ấy có thấy thế hay không, nhưng mỗi lần tớ có một điều gì lấn cấn trong lòng, tớ luôn nghĩ là tớ sẽ kể cho ấy.
Cũng có những lúc tớ thấy buồn vì ấy không hồi âm, nhưng tớ tin là ấy vẫn đọc và hiểu tớ.
Tớ nhớ những ngày cấp 3, vì một phần không thể thiếu và luôn in đậm trong trí nhớ tớ, là những lúc đi bộ về với ấy. Có những hôm bọn mình đi về cùng Nam, Phan Huy và Kiên nữa. Tớ không nhớ hồi đó chúng mình đã nói những chuyện gì trên quãng đường về ngắn ngủi, nhưng tớ luôn mong chờ khoảnh khắc ấy.
Đối với tớ, ấy là một người bạn cực kỳ cực kỳ trong sáng. Có thể ấy sẽ phủ nhận điều đó, nhưng trong ký ức của tớ, ấy sẽ luôn như vậy. Tớ thích cách ấy lắng nghe và chia sẻ câu chuyện với tớ.
Tớ hoang mang lắm Lok ạ. Bao giờ ấy đi? Ấy sẽ đi bao lâu? Liệu ấy có trở về không? Liệu ấy có còn nói chuyện với tớ không?.. Tất cả những câu hỏi đó luôn quẩn quanh trong đầu tớ. Cuộc sống của tớ và ấy đã thay đổi nhiều, nhưng tớ thực sự mong ước rằng, trước khi ấy đi, chúng mình có thể gặp nhau. Dù là thoáng chốc. Tớ mong ấy có thể lại cùng đi bộ từ trường về với tớ một lần, tớ mong tớ với ấy có thể chạy nhảy chơi đùa thật vô tư và thanh khiết, tớ mong tớ và ấy có thể làm những trò điên rồ cùng nhau. Suy tới cùng, tớ mong ấy vẫn là người bạn có thể sẻ chia với tớ và sẻ chia cùng tớ.
Lok ạ, dù ấy có đồng ý hay không, tớ luôn cầu mong ấy an lành. Chúc ấy may mắn và luôn vui vẻ với nước Đức!
Cho tớ ôm ấy một cái.
12/12/14, 6:30 PM
Thu Hang
Lok ạ, lâu rồi tớ không nói chuyện với ai cả. Phần vì tớ mặc cảm chuyện mình vô dụng, phần vì tớ xấu hổ về những vấn đề cá nhân.
Đến bây giờ, tớ chỉ luôn ao ước rằng tớ là một người khỏe mạnh đủ đầy, và có một gia đình hạnh phúc giống những gia đình khác. Cả hai điều ấy tớ đều không có. Những điều bình thường nhất, giản dị nhất ấy, ai cũng có ít nhất một điều, còn tớ thì không.
Nghe có vẻ tớ đã tự bi kịch hóa cuộc sống nhỉ? :))
Tớ mất một bên tai rồi Lok ạ. Tớ không thể nghe được như một người bìn thường nữa. Chuyện đã được hơn một năm rồi, tớ cứ tưởng tớ đã chấp nhận nhưng không phải thế. Tớ không biết phải làm sao để quen với cuộc sống này nữa. Tớ không thể nghe được các bạn ngồi ngay sát cạnh nói chuyện với tớ khi tớ đi học. Tớ không nghe được loa thông báo khi đi vào những nơi công cộng. Tớ không nghe được tiếng nhạc phát ra từ chiếc tai nghe tớ nhét vào tai bên đó. Phải làm sao để quen, để hết mặc cảm hả Lok?
Không ai tìm ra nguyên nhân gây ra bệnh, cũng chẳng ai chữa được cho tớ. Tớ đã trải qua những mũi tiêm vô cùng đau đớn và màng nhĩ, vào hộp sọ, và chẳng để làm gì cả. Những chuyên gia về tâm lý cho rằng tớ đã bị một điều gì đó gây tổn thương quá mức dẫn đến phát ra bệnh. Nhưng không ai rõ đó là điều gì.
Mỗi khi gia đình có chuyện không vui, anh tớ bảo tớ đừng để ý, đừng nghĩ, vì anh tớ lo nó sẽ khiến tớ mất nốt chiếc tai còn lại.
Đôi khi, tớ không hiểu tớ đã làm gì sai trái đến mức phải trả giá như vậy. Đến mức tớ không dám nói chuyện, không dám tâm sự với ai nữa.
Rồi sẽ thế nào nhỉ, tớ cũng không biết nữa.
2/19/15, 3:40 AM
Lok
Thu Hằng ơi,
Biết bao lần tớ viết cho ấy, xong lại xoá rồi. Mỗi lần muốn nói gì với ấy, tớ đều không biết bắt đầu từ đâu. Cứ thế, bao nhiêu messages của ấy tớ không hồi âm rồi.
Nên hôm nay tớ bắt đầu từ chẳng đâu cả, để ít ra ấy biết rằng tớ vẫn lắng nghe với quan tâm đến ấy Thu Hằng, nhiều như khi mình còn đi học.
Dạo này ấy có khoẻ không Thu Hằng? Sáng dậy ấy có thấy nhẹ nhõm với thoải mái không? Tớ thấy nếu mỗi sáng mình dậy, mà vẫn thấy nhẹ nhõm với thoải mái thì đã là một điều vui vẻ trong ngày rồi. Tớ thôi ý định đi Đức rồi Thu Hằng. Chuyện dài với nhiều lắm, thêm một cái mà tớ không biết nên bắt đầu từ đâu. Thời gian rồi tớ cũng thấy mình lớn với trưởng thành hơn nhiều. Nhưng thôi, tớ không nói những chuyện xa xôi nữa.
Tết đến vui nhỉ? Nhắn tin cho ấy, tớ lại nhớ đến ngày xưa, mình hay đi bộ về cùng nhau rồi cũng nói những chuyện vui như Tết. Ấy không ở Hà Nội Tết này đúng không Thu Hằng. Giao thừa mấy năm rồi tớ đều ở nhà với mẹ. Em tớ cả bố tớ đi hết, nên tớ không muốn để mẹ tớ ở nhà một mình. Hơn nữa những lúc trước giao thừa, mẹ tớ đều nói chuyện rất vui vẻ với tớ. Tớ thích cảm giác đấy.
Năm ngoái giao thừa, tớ được chỉ định xông nhà nữa. Gần đến giao thừa mẹ bảo tớ ra ngoài. Lúc ấy tớ đứng trên đường, phố xá vắng tanh. Mọi người đổ hết về phía hai con rồng, trên phố Nhật Chiêu, cạnh hồ Tây xem pháo hoa rồi. Ở nhà tớ khó có thể nghe thấy tiếng, nên cũng chẳng nhìn thấy pháo hoa gì luôn. Tớ cứ đứng mãi, chẳng biết giao thừa qua chưa để còn về nhà với mẹ he he.
Tết rồi vui quá. Không có chuyện gì vui, chỉ là tớ thấy vui với ấm cúng hơn thôi. Bánh chưng và cành đào. Thu Hằng ơi, năm mới tớ mong mọi điều tốt đẹp sẽ luôn tới với ấy và gia đình Thu Hằng nhé. Nhắn cho ấy thì không khi nào là đủ, nhưng nếu nghĩ tiếp, tớ sẽ lại không biết bắt đầu từ đâu mất Thu Hằng. Nên tớ kết thúc ở đây, để sau tớ còn biết có chỗ mà bắt đầu.
Chúc mừng năm mới Thu Hằng. 😃 Có thể nhắn nghe nặng nề vậy thôi chứ với ấy lúc nào tớ cũng nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.
4/16/15, 4:20 PM
Thu Hang
Hôm nay tớ đi ra ngoài đê, đoạn người ta trồng quất ấy. Tớ đến một dãy nhà họ bán chum, vại, đồ gốm, sành, sứ. Phải rất rất lâu rồi tớ mới đi ra đến đấy. Ngoài bãi trùng trùng điệp điệp cây cối, xanh mướt mát, gió thổi lồng lộng, thích thật. Rồi tớ về đi ra đường ven hồ. Cũng rất rất lâu rồi tớ mới đi cả vòng hồ như thế Lok ạ. Tớ thấy mọi người xúm lại xem một chú cá mắc câu. Thấy nhiều bạn ra hồ ngắm mặt trời, ngắm mây nước. Thấy nhiều người tập thể dục. Rồi trong thoáng chốc, tớ thấy hình ảnh của chính tớ nhiều năm (4, hay 5 năm nhỉ?!) về trước, tớ cũng đứng ở hồ ăn kem, ngắm mây trời. Những ngày tháng ấy tớ cũng nặng nghĩ suy, chẳng khác giờ mấy.
Nói thế thôi chứ tớ khác nhiều rồi Lok ạ. Tớ hèn hơn trước nhiều. Tớ sợ mọi sự thay đổi. Và hay chấp những bản ngã khác.
Tớ cũng chẳng biết thế nào?! Những tháng ngày gần đây tớ sống chán lắm. Tớ không đi làm, cũng không đi học. Tớ cứ lang thang và miên man mãi trong mớ bùng nhùng của chính mình. Tớ chẳng rõ tớ muốn làm gì nữa. Tớ cứ nghỉ ở nhà và đốt thời gian cho những thứ vô bổ.
Tớ muốn đi tới nơi vắng người, chơi với bọn trẻ, nói chuyện với chúng về những điều chúng tò mò. Tớ chẳng thích ở đây đâu. Nhưng tớ lại không đủ dũng cảm để bước đi. Tớ vẫn sợ rằng mình không có tiền, mình sẽ sống bằng gì, tương lai mình sẽ thế nào. Tớ vẫn sợ những lời dị nghị thế gian.
Ôi tớ chẳng biết tớ đang nói gì với ấy nữa. Tớ chỉ cứ gõ ra những gì hiện lên trong đầu tớ thôi Lok ạ.
Ấy là một người bạn rất đặc biệt mà tớ vô cùng thích Lok ạ. Tớ và ấy không đòi hỏi nhau phải biết về cuộc sống riêng của nhau, về những thứ mà họ hay nói. Nhưng tớ lại thấy rất vui khi viết cho ấy, và vui hơn nhiều khi nhận được thư từ ấy. Mọi thứ cứ đến một cách rất thoải mái ấy. Đoạn này thì tớ thật sự không biết diễn tả ra như nào, nhưng ấy là một người bạn mà tớ mong tới năm mươi năm nữa vẫn nói chuyện với tớ.
Dạo gần đây tớ hay thấy vui với những điều nhỏ nhặt. Tớ học cách sống cho hiện tại nhiều hơn. Vẫn dừng lại ở mức học thôi, vì tớ chưa đắc đạo để mà vô tư được. Tớ mong ấy cũng thấy vui với những điều đang diễn ra tại đây.
4/18/15, 1:16 PM
Lok
Thu Hằng ơi tháng tư rồi,
Đầu năm qua hồ thấy cây bàng trụi lá. Tháng hai qua hồ thấy chồi bàng xanh mơn mởn, mọc đều tăm tắp trên những cành khẳng khiu, chĩa thẳng lên trời. Bẵng hai ba tuần, lại qua hồ, thấy cây bàng kín lá. Lá bàng xanh mơn mởn, tớ thích màu lá bàng nhất là dưới mưa. Sau này nhà rộng có vườn, tớ sẽ trồng một cây bàng. Vì đứng dưới bóng bàng giữa trưa hè cảm giác được che chở và bình an, tớ nghĩ thế.
Tháng tư rồi, nhưng chưa hè, nên chưa nghe thấy tiếng ve. Mấy tuần rồi Hà Nội lạnh nhỉ, ấy đi đường tối có phải khoác thêm áo không? Bạn tớ không khoác áo, thành ra bị lao đấy. Tớ không nghĩ chịu lạnh chút lại có thể đặt sức khoẻ mình vào tình trạng nguy hiểm như vậy. Đôi khi mình hồn nhiên quá, rốt cùng, mình cũng vẫn hồn nhiên như ngày nào nhỉ, ấy nghĩ thế không?
Hôm trước tớ mới xuống bãi giữa ở sông Hồng chơi. Có một chỗ bên sông, đất phẳng rộng, hơi dốc, ít cây cối. Có nhóm người: gồm ông cụ tóc bạc ngồi salon ngắm phía bên kia thành phố; có bà cụ nhặt sỏi vào balo, rồi lại đổ sỏi ra bãi đất cách đấy không xa; có hai con chó nằm ngáp; một hai người khác ở xa đang vầy nước. Tớ chững lại Thu Hằng ạ. Đơn giản có những lúc tớ chững lại thôi. Tớ không phương hướng, không nắm được mục đích, mục tiêu của mình, không còn động lực gì hết. Tớ chi muốn chững lại trong đúng giây phút này, đơn giản là vì tớ không muốn suy nghĩ. Thật khó lý giải được trí óc mình hoạt động ra sao, nhưng đôi khi những điều vô thưởng vô phạt lại khiến tớ buồn, khiến tớ suy nghĩ, khiến tớ buông mọi thứ dễ dàng như thế đấy.
Nhưng chỉ là lúc ấy thôi, tớ nghĩ quãng thời gian ấy là bước đệm của một điều gì đấy. Một điều gì đó mà tớ vẫn còn trẻ quá không thể nắm bắt được, hoặc tớ đang làm phức tạp mọi thứ lên bằng cách đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Thế nên tớ lại ngưng suy nghĩ lại, để thấy vui vì những gì mình đang có. Hiện giờ thì đấy là cách tốt nhất mình có thể làm. Tất nhiên cuộc sống nhiều điều phức tạp hơn thế, mình không thể nói hết một chốc hai chốc được. Nhưng tớ muốn ấy biết tớ cũng rất vui vì nhận được thư của ấy Thu Hằng ạ. Nghĩ đến một vài thứ đơn giản rồi lại viết cho tớ tiếp nhe.
9/28/15, 4:36 PM
Thu Hang
Lok ơi, tớ nhớ ấy!
3/19/16, 6:37 PM
Thu Hang
Bỗng thấy nhớ ấy Lok ạ.
4/25/16, 2:42 PM
Thu Hang
Tớ vừa trải qua một cuộc tình chóng vánh và kỳ lạ Lok ạ. Đến giờ cũng không rõ là kết thúc chưa nữa.
Dù mình tự trấn an bản thân thế nào thì vẫn cứ thấy buồn sau mỗi cuộc tình, nhỉ. Nhưng sao nó vẫn đẹp đến thế cơ chứ. Chẳng biết phải làm gì, cần làm gì, hay nên làm gì cả.
*tất cả mốc thời gian đều theo múi giờ CET*